CHƯƠNG VI
Cổng sắt nghĩa địa đã mở sẵn sàng để đón Tuấn và Điệp.
Hai người đi sớm quá, nên quang cảnh nghĩa địa đã vắng lạnh lại vắng lạnh thêm. Gió thu cuối mùa thổi vu vu trên các chòm thông cao, như tiếng hú hồn bất tuyệt của những cái xác nằm dưới mộ.
Qua một pho tượng Phật rất to, là đến mộ Hoàng Lan. Điệp mở gói hoa đặt lên trên mộ, đánh diêm thắp hương. Gió quá, làm chàng đánh hết bảy que diêm mới thắp xong. Hơi hương quyện với mùi thơm của hoa hoàng lan khiến hai người gây gấy như sắp nhìn thấy một cái hồn ma hiện về.
Hai người ngồi xuống bên mộ, im lặng mấy phút rồi Điệp rút trong túi áo ra một tờ giấy, mở ra đọc. Đó là một lá thư của hai người chung nhau viết.
Cùng Vương Thị Hoàng Lan.
Đêm qua là một đêm cuối thu, gió lạnh về nhiều quá! Kinh thành Hà Nội chắc có rụng nhiều lá vàng. Những người đàn bà, những người con gái, chắc đều ngoan tay đan vội những chiếc áo len mầu.
Hoàng Lan ơi! Hai đứa chúng tôi, Tuấn và Điệp này, tâm hồn cũng héo úa như những chiếc lá vàng rụng lên Hà Nội đêm nay, và tôi không được hân hạnh đợi chờ một chiếc áo len nào của người thiên hạ.
Hai đứa chúng tôi sống âm thầm như hai chiếc bóng trên căn gác nhỏ phố Hàng Dầu. Chung quanh tường không được hân hạnh treo một tấm ảnh đàn bà, cầu thang gác không được hân hạnh in một giấu giầy đàn bà. Cũng như trong lòng hai đứa chúng tôi, đều không được hân hạnh mơ tưởng một người đàn bà nào nữa. Bởi chưng chúng tôi đều ghê sợ đàn bà. Ghê sợ yêu đương. Thật là vô phúc cho kẻ nào lại ghê sợ đàn bà! Như chúng tôi chẳng hạn.
Ừ! Chẳng thà chúng tôi cứ ghê sợ đan bà đến cực điểm, có lẽ chúng tôi còn tìm thấy hạnh phúc khác ở đời. Nhưng đằng này, không! Hoàng Lan ơi! Chúng tôi vẫn phải công nhận rằng: Không thể không yêu được. Chúng tôi vẫn còn là trẻ tuổi, lòng chưa chết hẳn. Long chưa chết hẳn mà đã ghê sợ đàn bà thành ra khổ sở. Chúng tôi chính là những người tha thiết muốn yêu bậc nhất, song chúng tôi muốn tìm ở người đàn bà một tình yêu cao khiết một tình yêu hoàn toàn. Chúng tôi không thể chịu được những tình yêu cẩu thả, thứ tình yêu hời hợt, thứ tình yêu chốc lát, thứ tình yêu thấp hèn của tụi con gái bây giờ. Họ không hiểu nổi chữ “yêu” nên họ đã làm bẩn đục tình yêu.
Một tình yêu hoàn toàn, Hoàng Lan ơi! Thật là khó vậy thay!
Hôm nay là một buổi sáng chủ nhật, chúng tôi chân thành đến đây, đặt lên mộ Nàng một ít hoa, kính cẩn thắp lên một ít hương. Linh hồn Hoàng Lan nếu có linh thiêng thì hẵng trở về đây với chúng tôi, cho chúng tôi được bộc bạch nỗi lòng.
Hoàng Lan ơi! ngẫu nhiên, trời đã đưa dắt hai đứa chúng tôi đến với nàng.
Chủ nhật trước, cũng một buổi sáng chúng tôi đã được hân hạnh đặt lên đây hai bó hoa ti-gôn, và thắp một thẻ hương ngát. Thê là từ đấy tên nàng, tuổi nàng cứ lẩn vẩn trong óc chúng tôi. Chúng tôi không quên. Suốt một tuần nay, chúng tôi tơ vương với Hoàng Lan. Không lúc nào chúng tôi không nói chuyện hoặc nghĩ ngợi đến Hoàng Lan.
Nói câu này, ít ra chúng tôi đều phải xin lỗi Hoàng Lan. Quả tình chúng tôi đã yêu Hoàng Lan rồi.
Vì chúng tôi nghĩ chỉ có tấm tình của Hoàng Lan, một người con gái chết non, mới không làm cho chúng tôi đau khổ thất vọng. Về mọi phương diện. Bởi chưng Hoàng Lan chỉ còn là một tấm linh hồn.
Hoàng Lan ơi! Nàng sẽ là người yêu của chúng tôi đời đời:
Nàng đẹp lắm và ngoan lắm! Có thể nói là đẹp nhất và ngoan nhất được. Nàng rất hiểu chúng tôi cũng như nàng rất hiểu văn thơ. Các nghề thêu thùa may vá nàng cũng khéo như việc làm các bánh mứt và nấu ăn. Nhất là không bao giờ nàng lại bạc tình.
Nhan sắc nàng không hỏng một chỗ nào cũng như hạnh kiểm nàng không kém một chỗ nào. Nàng thanh lịch từ mười đầu móng chân trở đi cho đến một câu nói thầm. Nàng trong sạch từ một ý nghĩ cho đến chân răng kẽ tóc.
Hoàng Lan ơi! Nàng thật là một người đáng yêu nhất. Nàng coi tình yêu là thiêng liêng. Chúng tôi cũng coi tình yêu là thiêng liêng. Vậy còn đợi chờ gì mà chúng ta không nói yêu nhau?…
Tuấn và Điệp
Điệp đọc xong, đánh diêm châm đốt tờ thư ấy đi. Lửa bén vào giấy, cháy lem lém hết dòng chữ này đến dòng chữ khác. Cuối cùng chỉ còn là một vệt đỏ mong manh rồi là một ít tro tàn nguôi theo gió thu bay tan tác ra mọi nơi.
Nén hương ngắn dần, tàn hương rơi xuống dầy thêm. Hương hoàng lan vẫn u uất thắm đượm quanh mồ, như thắm đượm vào tận đáy lòng người.
(Còn tiếp)