Categories
Lỡ bước sang ngang

Khăn hồng

Khăn hồng – trong Lỡ bước sang ngang | Thơ Nguyễn Bính

Khăn Hồng - Thơ Nguyễn Bính - Nhà Lưu niệm Nguyễn Bính

Gửi chị

Chị cho em chị chiếc khăn thêu,
Ý chị thương em khóc đã nhiều,
Khóc chị ngày xưa, giờ lại khóc
Cho mình khi tắt một tình yêu.

Em nhớ mùa thu năm ngoái đây,
Em sang thăm chị, ở hai ngày.
Vắng người, em có thưa cùng chị:
– Em đã yêu và đã đắm say.

Đưa ảnh người yêu cho chị xem,
(Cả thư người ấy gửi cho em)
Chị cười: “Đáng sợ là đôi mắt,
Chưa khóc đêm nào đến sáng đêm.

Em cứ yêu đi! Thực thủy chung
Yêu đi! Rồi chị tặng khăn hồng…
Bao giờ? Vui hỉ… về ăn cưới,
Chắc chả như khi chị lấy chồng.”

Em đi theo đuổi mãi tơ duyên,
Dò mãi lòng sông, sắm mãi thuyền.
Cho đến một hôm em mới nhớ:
“Lòng người…” chị Trúc nhớ hay quên?

Người ta đi lấy cái giàu sang,
Quên cả keo sơn cả đá vàng.
Mới nửa đời thôi em phải khóc,
Hai lần hai truyện “bước sang ngang”.

Em đi mất tích một mùa xuân,
Đi để chôn vùi “hận ái ân”.
Không hiểu nghe ai mà chị biết
Em về, chị gởi một vuông khăn.

Em đã dùng khăn chị để lau,
Bao nhiêu nước mắt của u sầu.
Em còn sợ nữa mùa thu tới,
Người ấy còn đan áo nữa đâu!

Em vẫn nghe lời chị: Thủy chung,
Cho nên khăn chị vẫn phai hồng.
Đem thân về ở vườn dâu cũ,
Buồn cũng như khi chị lấy chồng.

Nhà Lưu niệm Nguyễn Bính

You May Also Like

More From Author

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *