Lá thư về Bắc – trong Lỡ bước sang ngang | Thơ Nguyễn Bính
Gửi anh N.H.C.
Có những đêm dài thức trắng đêm,
Viết thơ riêng gửi để anh xem,
Anh ơi! từ độ ta xa cách,
Anh có khi nào nhớ đến em?
Nhớ buổi chia tay trên bến xe,
Lòng em thắt lại lúc xe đi.
Lẻ loi thân nhạn sang Nam ấy,
Biết có làm nên công cán gì?
Xe lửa qua Gôi, qua Ninh Bình,
Lần lần xe lửa tuốt vô Thanh.
Quay về đất Bắc em thầm nhủ:
– Nơi ấy quê ta. Ôi! Cảm tình!
Xe nuốt trôi đi những dặm đường,
Những cồn cát trắng, những rừng hoang,
Những ven biển thẳm, hầm om tối,
Trong bóng đêm lan, trong nắng vàng.
Một buổi sớm mai đến Sài Gòn,
Thân em chẳng khác con chim con,
Bơ vơ trong xứ người xa lạ,
Rộn những phồn hoa em chạnh buồn.
Rồi men tráng lệ kinh thành ấy,
Từ đấy in thêm bóng một người.
Bóng một nhà thơ đầy nguyện vọng,
Giầu lòng tin tưởng bước tương lai.
Nhà thơ còn trẻ lắm, anh ơi!
Chưa xã giao quen, chưa trải đời.
Song le trường học thiên nhiên sẽ
Đào luyện nhà thơ nên một người.
Quán trọ nhà thơ như chiêm bao,
Khi thì Chợ Quán, khi Đa Kao.
Hiện nay sống tạm bên Cầu Muối,
Chưa biết mai kia ở chốn nào?
*
Lẽo đẽo đi trong gió bụi đời,
Gian nan vất vả quá, anh ơi!
Lắm khi thấy thiếu lời an ủi,
Nhưng kiếm đâu ra? Dẫu một lời.
Thỉnh thoảng anh nên phí ít giờ,
Viết cho em lấy mấy dòng thư.
Trời ơi! Tưởng tượng em sung sướng,
Được đọc thư anh gửi bất ngờ.
Viết gửi đưa anh anh xem chơi,
Một vài dòng ngắn thế này thôi.
Để anh thấu rõ tình mong nhớ
Của đứa em anh ở cuối trời.
Kỉnh thăm tất cả người thân thích,
Còn chuyện phương xa đợi lúc về,
Là lúc khải hoàn thân chiến sĩ,
Quê nhà em sẽ kể anh nghe.