Một con sông lạnh – trong Mười hai bến nước | Thơ Nguyễn Bính
Chén sầu nghiêng giữa tràng giang
Canh gà bên nớ giằng sang bên này
Khoan đàn, em hãy gắng say
Một đêm, chỉ một đêm nay thôi mà…
Chúng tôi người bến sông xa
Giang hồ một chuyến về qua xứ này
Phiền em dăm bảy đường tay
Một con sông lạnh vài dây tơ tằm.
Rưng rưng ánh nến hoen vàng
Hơi men lắng xuống tiếng đàn cao lên
Ô nàng, chẳng phải là em
Tôi nghe vó ngựa hòa Phiên rộn ràng
Ðừng em, quên đấy, thôi nàng
Ðất Hồ xa quá, nàng sang sao đành!
Trời ơi! Hán đế vô tình
Tôi xin đốt cả kinh thành ấy đi!
Chưa say, em đã say gì
Chúng tôi còn uống, còn nghe em đàn.
Rưng rưng ánh nến hoen vàng
Ðôi dây nức nở muôn vàn nhớ thương
Ðôi dây như thể đôi đường
Em ơi! Hà Nội là phương hướng nào?
Ðêm tàn chẳng có chiêm bao
Ðêm tàn có mấy chòm sao cũng tàn
Chén sầu đổ ướt tràng giang
Canh gà bên nớ giằng sang bên này
Lạy trời đừng sáng đêm nay
Ðò quên cập bến, tôi say muôn đời
Chiêu Quân lên ngựa mất rồi!
Huế, 1941