Nàng thành thiếu phụ – trong Tâm hồn tôi | Thơ Nguyễn Bính
Nàng thành thiếu phụ đã hai hôm,
Tôi thủa nào đây mới lại hồn?
Tôi thủa nào đây quên được hận?
Hận này sống mãi ai người chôn?
Nàng thành thiếu phụ đã năm hôm,
Tôi thủa nào đây mới lại hồn?
Đời có còn gì tươi đẹp nữa!
Buồn thì đến khóc, chết thì chôn!
Nào có ngờ đâu đương tuổi xuân,
Mà tôi chết dở đã bao lần!
Bao giờ chết hẳn tôi, nàng hỡi!
Nàng đậy giùm tôi nắp áo quan.
Nhưng là hy vọng hão mà thôi,
Nàng đã mang phơi áo cưới rồi!
Mà một ngày mai – tôi biết trước –
Mẹ già tôi đậy nắp quan tôi.